CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trả ta kiếp này


Phan_9

Hắn đè lên người ta, từ trên cao nhìn xuống: “Ta đã gạt nàng bao giờ chưa?”

“Vậy thiếp hỏi điện hạ, điện hạ thích tiểu thư không?” Chẳng có nam nhân nào trông thấy tiểu thư rồi mà không động lòng.

“Âm Nhi quả thực rất đẹp. Nàng ấy là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp.”

Ta chợt nghĩ ra, tiểu thư và điện hạ tỉnh dậy lúc sáng sớm phải chăng cũng như ta và điện hạ bây giờ, có lẽ điện hạ đối diện trước dung nhan kia của tiểu thư sẽ cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Tâm trạng vui đùa vừa xong bỗng chốc nguội lạnh, ta ngước mắt nhìn hắn: “Nói vậy là điện hạ thích tiểu thư?”

Hắn nhìn ta: “Nàng nghĩ sao?”

Ta im lặng, mãi sau mới lên tiếng: “Tiểu thư cũng là người đẹp nhất thiếp từng gặp, nhưng điện hạ là người duy nhất không bị nhan sắc của tiểu thư mê hoặc mà thiếp từng chứng kiến.”

“Nếu đã là con người, ai chẳng yêu cái đẹp.” Hắn xoa đầu ta: “Câu này là nàng nói nhé!”

Ta im lặng rất lâu.

Hắn nhìn ta chăm chú, bỗng nhiên nói: “Xem ra nàng ghen thật rồi, không phải nàng bảo chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ, không so đo tính toán bất kỳ thứ gì hay sao?”

Ta quả thực đã từng nói vậy, nhưng ngay đến bản thân ta cũng không biết mình sẽ so đo tính toán.

Nữ nhân trên thế gian này tuyệt đối không thể chia sẻ hai thứ, một là bí mật, hai là người mình thích.

Từ khi nào ta cũng nảy sinh dục vọng chiếm hữu điện hạ vậy?

Không còn sớm nữa, hai người chúng ta đứng dậy mặc y phục. Tâm trạng ta bức bối một cách khó hiểu nên không muốn nói chuyện. Dùng xong bữa sáng, điện hạ liền chuẩn bị thượng triều, đi đến trước cửa, hắn lại bất chợt quay người, theo thói quen dùng ngọc tiêu trong tay gõ nhẹ lên đầu ta, nhìn ta vội rụt đầu, bàn tay xoa xoa trán.

Đôi mắt hắn nhuộm đẫm ý cười: “Ta không có động lòng với tiểu thư nhà nàng, ta chỉ động lòng với cái đồ nhỏ nhen đã chẳng có vẻ đẹp bên ngoài lại chẳng có vẻ đẹp bên trong như nàng thôi.”

Chương 14: Hoàng thượng băng hà, Cửu Hoàng tử đăng cơ

Tranh đấu là bản tính trời sinh của nữ nhân, Trương trắc phi và Từ trắc phi nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến xích mích, nên đương nhiên họ sẽ không dồn sự chú ý lên ta.

Lúc này ta nên lùi một bước, tọa sơn quan hổ đấu.

Một tháng sau, khi ta vào phủ này gần tròn một năm thì nghe tin thiếu gia sắp thành thân.

Điện hạ dẫn ta và tiểu thư tới chúc mừng. Người thiếu gia lấy là con gái của một Thị lang[1] trong triều, tên là Giang Mịch.

[1] Thị lang là một chức quan, thời Minh - Thanh chức Thị lang tương đương với phó trưởng quan các bộ, địa vị chỉ xếp sau Thượng thư.

Nghe nói nàng ấy tài mạo song toàn, cao quý thuần khiết.

Tân nương mang khăn đội đầu, đương nhiên ta không nhìn thấy được dung nhan, nhưng thiếu gia mặc hỷ phục đỏ rực, nét mặt rạng ngời đón tiếp khách khứa vẫn khiến lòng ta đau nhói.

Ta và tiểu thư theo điện hạ tiến lên phía trước. Thiếu gia hàn huyên với điện hạ và tiểu thư, ta chỉ im lặng đứng một bên. Cho đến khi ánh mắt của thiếu gia bỗng lướt qua ta, trong khoảnh khắc, đôi mắt ấy chợt lóe lên sự băng giá và cảnh giác.

Ta còn tưởng mình bị hoa mắt, nào ngờ sau khi bái đường, ta đi loanh quanh trong Mộ phủ, nhìn thấy thiếu gia từ xa tiến lại gần mình. Ta nghĩ hắn chí ít vẫn chưa quên ta. Nhưng hắn đã thu lại vẻ hân hoan ban nãy trên nhà chính, giọng nói lạnh lùng buốt giá.

“Nếu ngươi còn giở thủ đoạn với Âm Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Lẽ nào trong mắt hắn, một người hầu như ta có thể leo lên vị trí hiện tại thì nhất định là kẻ nham hiểm xảo quyệt, độc ác vô tình? Không sai, ta có dùng mưu kế, nhưng chẳng nhẽ ta muốn vậy?

Ta làm khó tiểu thư một chút, hắn liền đối xử với ta như thế. Chuyện năm xưa hắn và Cửu Hoàng tử vì muốn đánh đổ Thái tử đã sắp đặt tảng đá kia thì tính sao? Phải chăng cả nhà ta đều là tiện dân, cho nên đáng bị tịch biên gia sản, đáng bị lên đoạn đầu đài xử trảm chết không toàn thây, đáng đời ta phải vào kỹ viện bị người đánh đập ngược đãi?

Chẳng qua là do hai chữ “quyền thế” mà thôi.

Ta nhìn theo bóng hắn rời đi, biết mình sẽ không dễ dàng bị hắn làm tổn thương như thế này nữa. Rồi sẽ có một ngày ta leo lên được vị trí kia, không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp.

Từng nhành cây từng ngọn cỏ của Mộ phủ đều rất đỗi quen thuộc, ta đã đi qua đây hàng ngàn hàng vạn lần.

Năm ta mười hai tuổi bị cha mẹ bán vào Mộ phủ, ta theo thím Trương đi từ cửa sau băng qua hoa viên, lúc ấy thiếu gia và tiểu thư đang chơi đá cầu. Tiểu thư đá không giỏi, mếu máo dùng hai bàn tay nhỏ bé chống cằm ngồi trên ghế đá xem.

Ngày đó ta trông thấy tiểu thư chỉ cảm giác nàng hệt như tiểu tiên nữ hạ phạm. Còn thiếu gia đang đá cầu, động tác rất khéo léo, tà áo xanh tung bay.

Quả cầu rơi trúng người ta, ta mặc quần áo vải thô, tóc tai bù xù, nhặt quả cầu bên cạnh lúng túng đưa cho thiếu gia. Thiếu gia không hề nhìn ta, cầm lấy quả cầu rồi chạy mất.

Ngày đó ta cũng nhìn theo bóng hắn rời xa, bao tâm tư tình cảm đều dồn lên hắn. Vẻ mặt kiêu ngạo ấy, dung mạo anh tuấn ấy…

Ngày đó ta cùng ngủ với nhiều a hoàn như vậy trên chiếc giường gạch rộng lớn, tay giữ chặt chiếc hộp đầy ắp bánh hoa quế mẹ làm cho. Đó là món ta thích ăn nhất, một hôm trước khi đi, lúc làm bánh, nước mắt mẹ không ngừng tuôn rơi.

Nhưng ta rất vui vì ở đây, ta đã nhìn thấy những cảnh trước nay ta chưa từng thấy trong nhà. Phòng ốc cứ như chốn bồng lai tiên cảnh, bày đầy những thứ đa màu đa dạng mà xưa nay ta chưa từng gặp. Người ở đây nói chuyện đều có khí chất như vậy, họ ăn mặc đẹp đẽ như vậy…

Mãi đến đêm khuya, ta mới chìm vào giấc ngủ trong sự xúc động. Nhưng sáng tinh mơ ngày hôm sau, chiếc bọc trong tay ta đã không còn, bánh hoa quế mẹ ta làm suốt cả tối bị đám a hoàn kia lén lút ăn mất, ăn không hết còn vứt xuống đất giẫm nát.

Lúc đó ta đã phần nào hiểu rõ, họ là họ, ta là ta.

Và giờ đây, ta cũng đang nhìn theo bóng thiếu gia rời đi.

Hỷ phục đỏ rực nổi bật giữa mái hiên lầu gác chăng đèn kết hoa trong Mộ phủ. Thiếu gia chẳng hề thay đổi, vẫn là một người cao ngạo. Nhưng ta thì đã đổi thay, ta không còn là nha đầu quê mùa năm xưa, sẽ chẳng vì cảm thấy mình cho dù thế nào cũng không xứng tầm mà vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trước mặt hắn.

Một khi trái tim con người không còn hẹp hòi vì giới hạn của tầm nhìn xung quanh, mới chợt nhận ra vạn sự trên đời đều có khả năng xảy đến.

Cũng giống như chuyện bây giờ ta đã trở thành thị thiếp của Cửu Hoàng tử vậy.

Không biết điện hạ đứng bên cạnh ta từ lúc nào. Ta đang nhìn theo bóng thiếu gia, bỗng giật mình. Hắn quay người qua, thờ ơ nói: “Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, tới đó thôi.”

Tiệc rượu hoan lạc trôi qua rất nhanh. Thấy trời đã tối, điện hạ đưa ta và tiểu thư về phủ. Khi rời khỏi, ta thấy một đám người say khướt đẩy thiếu gia vào động phòng, trên mặt thiếu gia ánh lên nụ cười. Nghe tiểu thư nói, thiếu gia và vị Giang tiểu thư kia nửa năm trước vô tình quen biết nhau, chính thiếu gia bảo lão gia đi cầu thân.

Xem ra thiếu gia rất thích nàng ấy.

Ta tưởng tượng cảnh thiếu gia mở khăn đội đầu, vẻ mặt yêu kiều của tân nương, tình ý mặn nồng giữa hai người…

Suy nghĩ ngập tràn tâm tư. Bánh xe ngựa vẫn lăn đều đều.

Tiểu thư rất hưng phấn: “Cuối cùng thì hôm nay ca ca và Giang tiểu thư đã thành thân, thiếp vui quá đi mất. Người xưa có câu, trước thành gia sau lập nghiệp, ca ca sau khi thành thân là có thể yên tâm phò tá điện hạ rồi. Phải vậy không điện hạ?”

Trong lòng nữ nhân, phu quân luôn luôn quan trọng hơn huynh trưởng.

Điện hạ “ừm” một tiếng.

Ta vén rèm nhìn ra bên ngoài, đêm về khuya, cửa tiệm bên đường cũng đã đóng cửa.

Trăng sáng vằng vặc, treo ngay đỉnh đầu.

Động phòng hoa chúc, dưới ánh trăng, bên hoa nở…

Nửa năm sau, trong cung xảy ra một cơn biến động. Thất bại trong việc giam cầm Hoàng thượng, mưu đồ soán ngôi, Thái tử liều chết một phen, phát động chính biến, sử sách gọi là “Hoa Môn chính biến.”

Cửu Hoàng tử và Mộ Thượng thư hợp sức ngăn chặn cuộc nội chiến này, Thái tử bị bắt giam.

Hoàng thượng đăng triều xử lý chính vụ, lập Cửu Hoàng tử làm Thái tử.

Bốn tháng sau, Hoàng thượng băng hà, Cửu Hoàng tử đăng cơ.

Đây là thời khắc làm nức lòng người nhất khắp vương phủ. Tất cả đều chuyển vào hoàng cung. Tiểu thư trở thành Hoàng hậu, hai vị trắc phi trở thành quý phi, ta và con gái nhũ mẫu của điện hạ - Hà Tịnh Đan cùng trở thành chiêu nghi. Xe ngựa oai nghiêm chạy trên đường, chúng ta quan sát người dân phủ rạp hai bên.

Cảnh tượng thật long trọng, giang sơn này cuối cùng đã đổi chủ rồi.

Và ta cũng có thể quang minh chính đại tiến vào cung điện mà ngàn vạn người trên thế gian này không dám mơ tưởng.

Chiêu nghi Hà Tịnh Đan bên cạnh nói: “Cảnh tượng long trọng quá, xưa nay ta chưa từng nghĩ có một ngày mình lại được vào hoàng cung.”

Ta nhìn dân chúng quỳ bên dưới, mặc quần áo vải thô, khom lưng cúi đầu, chẳng ai dám nhìn thẳng chúng ta. Hai năm trước ta chính là một trong số dân thường ấy, còn hôm nay, ta lại ngồi trên chiếc xe ngựa này.

Hoàng cung đỏ thẫm đẹp tựa tranh, dưới tầng mây hồng của buổi sớm tinh mơ lại càng thêm uy vũ. Ngay đến nằm mơ ta cũng chưa từng mơ đến cảnh này, nó đến nhanh quá, ta còn chưa kịp chuẩn bị.

Thị vệ xung quanh đều quỳ xuống, xe ngựa chạy thẳng qua cổng hoàng cung. Ta được phân đến một đình viện gọi là Thái Vi Uyển, nằm ngay cạnh Chi Củ Uyển của Hà chiêu nghi, vị trí hơi chếch sang một chút.

Ngoài Tiểu Bôi theo hầu ta ra, còn có tám cung nữ khác hầu hạ.

Song, chúng ta chỉ sống yên ổn ở đây được hai tháng, vì Hoàng thượng sau khi đăng cơ cần tiến hành tuyển chọn phi tần tú nữ bổ sung cho hậu cung. Theo chế độ Hậu Phi của Đại Hòa, Hoàng thượng phải có một Hoàng hậu, ba quý phi, chín tần, mười hai chiêu nghi, bốn mươi chín mỹ nhân và vô số tú nữ chờ đợi.

Những người này có thể khuyết, nhưng danh phận không thể không có.

Huống chi Hoàng thượng đến nay mới chỉ có một vị công chúa.

Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, đã có tròn một ngàn hai trăm giai nhân đến từ khắp nơi được đưa vào cung.

Việc tuyển chọn do Hoàng hậu chủ trì, mấy người chúng ta ở một bên quan sát.

Có lúc ta cảm thấy lo sợ bất an, dường như khoảnh khắc bước chân vào hoàng cung, chợt có những thứ bỗng đeo bám ta, dính chặt lấy ta, không có cách nào thoát khỏi.

Ta nhìn những nữ tử dung nhan yêu kiều chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang mặc y phục, đeo trang sức giống hệt nhau đứng phía dưới kia. Họ nghiêm chỉnh hành lễ với chúng ta, lễ phép nói đều tăm tắp: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc, các vị nương nương cát tường.”

Trên gương mặt non nớt đều hiện lên sự nhí nhảnh và hào hứng đối diện với tương lai. Hoàng thượng là thiếu niên thiên tử anh tuấn vừa tròn hai mươi tuổi, xưa nay hoàng cung này là phủ đệ cao quý nhất mà nữ tử có thể được gả vào, đâu đâu cũng sơn son thiếp vàng vô cùng đẹp đẽ, ai mà chẳng mơ “được Hoàng thượng lâm hạnh, sủng ái nhất hậu cung”.

Những nữ nhân kia, người thì xinh đẹp quyến rũ, người thì yêu kiều thướt tha, người thì ôn nhu dịu dàng, người thì hoạt bát lanh lợi.

Ta nhìn lướt qua từng gương mặt.

Bức tường cung cấm màu đỏ thẫm vây quanh chúng ta, ép chúng ta phải tàn sát lẫn nhau mới có thể chọn ra một người ngồi lên bảo tọa ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.

Chiến tranh giờ mới thực sự bắt đầu.

Vì chuyện tuyển chọn tú nữ lần này, tiểu thư sắp bận đến nỗi hoa mày chóng mặt. Nàng phải để ý đến gia thế của từng mỹ nhân, lại thêm dung mạo, hành ngôn, phong thái, tài năng của họ, nhưng nếu thật sự có người nào xuất sắc, lại e sợ nàng ta nổi trội hơn mình.

Một ngàn hai trăm tú nữ loại bớt một số người tư chất kém cỏi phân đến làm việc trong các cung viện, số còn lại vừa tròn ba trăm người. Sau đó phải chọn ra một quý phi, chín tần, mười hai chiêu nghi, bốn mươi chín mỹ nhân và cả tú nữ dự bị từ trong ba trăm người này.

Trong đó, có ba người tập trung cạnh tranh ngôi vị quý phi, đó là Mạc Mai - con gái của Tể tướng, Châu Thanh Sam - con gái của Châu Thái phó, Hoàng Tri Lý - con gái của Hoàng thượng thư.

Hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc chúc mừng. Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi ở nơi cao nhất, Trương quý phi và Từ quý phi ngồi bên phải, ta và Hà chiêu nghi ngồi bên trái. Mấy người chúng ta chẳng hứng thú với yến tiệc lần này, bởi vì phải tuyển chọn quý phi, Hoàng hậu không thể độc đoán chuyên quyền với ba người kia, đành mặc họ tùy ý phô diễn sở trường để Hoàng thượng tự mình chọn lựa.

Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, bận trăm công nghìn việc, lâu lắm rồi chưa lui tới chỗ mấy người chúng ta. Trong số chúng ta ngoài Trương quý phi đã có con gái ra thì đều chưa hạ sinh hài tử nối dõi, nếu giờ lại thêm người mới, tình thế sẽ bắt đầu trở nên bất lợi.

Ai cũng biết nam nhân là giống loài có mới nới cũ, hơn nữa nhìn ba mỹ nhân này…

Mạc Mai - khuê nữ nhà Tể tướng dáng vẻ thướt tha yêu kiều, váy áo bằng voan mỏng màu xanh nhạt, nhảy múa nhịp nhàng uyển chuyển như cánh bướm dập dờn trong hoa viên.

Châu Thanh Sam - khuê nữ nhà Châu Thị lang sở hữu giọng ca trời phú, thánh thót như chim hoàng oanh, dư âm vấn vít không rời.

Hoàng Tri Lý - khuê nữ nhà Hoàng Thượng thư có tài chơi đàn tì bà, giai điệu có thần ngân vang, khí chất bất phàm.

Mỗi người một sở trường, thực khiến người ta choáng váng.

Nguyên nhân tất cả mọi người trên đời đều muốn làm hoàng đế ngoài việc có thể ra lệnh cho quan lại các cấp, nắm trong tay quyền sinh tử bách tính ra, có lẽ còn bởi hoàng đế sở hữu hậu cung với ba ngàn giai nhân, được say sưa đắm chìm trong nữ sắc chăng?

Ta quan sát những người trước mặt đây. Họ không chỉ xinh đẹp tài hoa, mà còn có gia thế vững vàng, ai cũng là con cưng của trời. Cũng bởi họ là con cưng của trời nên trời mới ban cho họ cả tài lẫn sắc.

Ta uống một hớp rượu, nghe nói là rượu quý hiếm có, chỉ tiếc ta không biết thưởng thức như con trời, rượu có ngon nữa ta cũng chẳng nếm thấy mùi vị tuyệt vời của nó.

Ánh mắt ta đáp xuống thiếu gia cách đó không xa.

Một năm nay nghe nói thiếu gia và Giang tiểu thư kia phu thê ân ái, tình cảm thuận hòa, lâu như vậy cũng không nạp thêm thê thiếp nào khác. Nhìn dáng vẻ hai người họ, quả nhiên vô cùng ý hợp tâm đầu.

Chuyện thiếu gia cảnh cáo lần trước ta vẫn chưa quên.

Nhưng kẻ chẳng có chỗ dựa như ta nghĩ sao nổi cách hại người? Người đời đều tưởng rằng kẻ ác làm điều ác rất dễ dàng, nhưng nào ngờ kẻ ác làm điều ác như ta lần nào cũng lấy trứng chọi đá, sơ hở chút xíu thôi là nát thịt tan xương.

Tiểu thư có thiếu gia, có Thái hậu, có cả Mộ gia chống đỡ, những phi tần này có nhan sắc, có phụ thân và huynh trưởng trong triều, ngay đến Hà chiêu nghi bên cạnh cũng có mẹ là nhũ mẫu mà điện hạ mang ơn nuôi dưỡng, còn ta có gì?

Ta một thân một mình, thậm chí ngay cả tư cách làm rạng rỡ gia tộc cũng chẳng có.

Ơn cứu mạng một lần liệu có thể khiến điện hạ động lòng được bao lâu?

Trong nháy mắt ta cảm thấy có ánh mắt đeo bám sau lưng mình, ta lập tức quay đầu lại, nhưng chẳng thấy một ai.

Chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang uống rượu.

Chương 15: Chung quy chỉ là sơ ý

Ánh mắt của Hoàng thượng hướng về phía trước, cảnh sắc xung quanh càng khiến đôi mắt hắn thêm phần nổi bật, như thể có ánh sáng lung linh ngập tràn trong đó.

Ta quay đầu qua, nhớ đến lúc trở về từ Mộ phủ sau khi tham dự hôn lễ lần đó, điện hạ ở trong phòng ta, ta từ tốn rót trà.

“Nàng sống trong Mộ phủ được bao lâu?” Hắn tỏ vẻ thờ ơ hỏi.

“Sáu năm.”

“Họ đối xử tốt với nàng không?”

“Thiếp chỉ là một người hầu mà thôi, họ để ý đến thiếp làm gì?”

Hắn quay sang nhìn ta: “Cả nhà nàng vì chuyện tảng đá phản nghịch mà bị nhốt vào đại lao, làm thế nào nàng thoát ra được?” Ta sớm biết chẳng thể giấu giếm chuyện này, nhưng đột nhiên nghe vậy vẫn cảm thấy hoảng hốt, bèn đáp: “Trên đường thiếp bị áp giải đi xử chém, vừa hay có người cướp ngục, những người đó liền ra tay cứu thiếp.”

“Ô! Sao họ lại cứu nàng?”

Điện hạ hỏi dồn, ánh mắt cũng không còn mang theo vẻ dịu dàng như trước, chắc hắn đã sớm nghi ngờ ta rồi. Ta đặt cốc trà lên bàn, ngồi xuống nói: “Có thể là vì lúc ở trong ngục thiếp kể cho họ nghe một số chuyện từng trải của mình. Họ thấy thiếp đáng thương nên đã cứu.”

“Sau khi cứu rồi thì sao?” Điện hạ uống trà điềm nhiên như không.

“Họ cứu thiếp rồi rời đi, thiếp cũng không biết họ đi đâu. Thiếp một thân một mình không nơi nương tựa gặp phải bọn lừa đảo, chúng bán thiếp vào kỹ viện. Sau này trong kỹ viện có khách làng chơi ức hiếp thiếp, thiếp liền trốn ra ngoài.”

Nếu hắn đã hỏi thì chắc điều tra xong xuôi cả rồi, chi bằng tự ta khai nhận còn hơn.

“Tự nàng một mình trốn ra?”

“Không.” Ta trấn tĩnh lại, Dương Lâm ném đá trúng gáy Từ công tử, chiêu này cần có nội lực, dĩ nhiên ta không làm nổi. Mà còn làm chết người, quan phủ không thể không điều tra, cho nên điện hạ cũng không thể không biết, ta bắt buộc phải nói thật: “Có một hiệp khách qua đường đã cứu thiếp.”

Chuyện này kể ra có phần phi lý, dường như ta luôn luôn có thể gặp được cứu tinh, ta đang tự bào chữa cho mình bằng lời biện hộ đầy kẽ hở, nhưng ta chẳng còn cách nào khác.

“Vậy nên sau đó nàng tới đây?”

Ta gật đầu: “Thiếp vốn là một a hoàn, cũng chỉ biết làm một số việc lao động chân tay. Huống hồ thiếp một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại chẳng hiểu chuyện, không làm a hoàn thì làm gì đây?” Điều ta muốn nói là, ngày trước ta là một a hoàn thực sự, lại không biết chữ, cho nên ta hoàn toàn không phải là nội ứng, dĩ nhiên sẽ không gây cho hắn bất cứ tổn hại nào.

Nhưng vẻ mặt của hắn thâm sâu khó lường, khiến ta chẳng thể đoán nổi.

Ta phát hiện một khi hắn thu lại nụ cười kia, ta sẽ có phần sợ hãi hắn. Dẫu sao hắn cũng là hoàng tử, có tài văn thao võ lược, hoàn toàn không phải một người bình thường.

Ta hỏi: “Điện hạ, người muốn hỏi thiếp điều chi?”

Hắn đặt cốc trà xuống, thờ ơ liếc nhìn ta; “Không có gì.”

Sau đó hắn liền đứng dậy trở về thư phòng, từ sau đêm hôm ấy, hắn rất ít khi đến chỗ ta.

Ta tưởng rằng lời nói dối này tuy chưa hoàn hảo nhưng cũng không đến mức làm hắn sinh nghi, một dạo còn lo lắng phía Tùy An Đường làm lộ tin tức. Song hôm nay nhìn hắn mang gương mặt xa cách lạnh lùng như vậy, ta hiểu, đây chính là gương mặt của Hoàng đế.

Gương mặt kia sao bỗng xa lạ đến thế.

Yến tiệc vào hồi náo nhiệt nhất, sau khi ba người họ so tài, người khiến Hoàng thượng vừa ý nhất vẫn là Châu Thanh Sam - khuê nữ nhà Châu Thái phó. Thanh Sam dung mạo yêu kiều, tính cách dịu dàng, giọng ca không ai sánh kịp. Nàng được phong làm Châu quý phi, hai người còn lại được phong làm tần.

Tiểu thư chọn lấy bảy người trong số các mỹ nữ bổ sung vào vị trí tần cho đủ chín người, mười hai chiêu nghi, bốn mươi chín mỹ nhân cũng được chọn lựa xong xuôi từ sớm, hậu cung rộng lớn này cuối cùng đã được lấp đầy.

Tiệc tàn, hôm nay Hoàng thượng tới nghỉ ở chỗ Châu quý phi mới vào.

Trên đường trở về, ta chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn quặn thắt trong bụng, đầu óc mơ màng, vô cùng khó chịu.

Tiểu Bôi dìu ta: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ta lắc đầu, e là mình ăn nhầm thứ gì rồi. Đến cung điện, ta tắm rửa rồi đi ngủ nhưng cứ bị mắc tiểu đêm. Buổi sáng tỉnh dậy lại càng khó chịu hơn nữa, nôn ọe tận mấy lần, chẳng nuốt trôi bữa sáng.

Tiểu Bôi lo lắng nói: “Nương nương, hay là truyền thái y tới khám xem sao?”

Ta ôm ngực “ừ” một tiếng, quả thực ta thấy khó chịu vô cùng.

Thái y đến, Hoàng thượng cũng đến.

Hắn ngồi bên giường: “Trẫm nghe nói nàng không được khỏe?”

Lúc hắn hỏi ta như vậy, thậm chí ta còn tưởng hắn quan tâm mình. Từ cái lần hắn dùng ngọc tiêu gõ đầu ta nói: “Ta chỉ động lòng với cái đồ nhỏ nhen đã chẳng có vẻ đẹp bên ngoài lại chẳng có vẻ đẹp bên trong như nàng thôi.” Ta chợt cảm thấy rất ấm áp.

Nhưng khi chuyển vào trong cung, cảm giác của ta về hắn bắt đầu trở nên kỳ lạ. Có lẽ vì hắn đột nhiên lạnh lùng với ta, hay là vì trong cung đột nhiên xuất hiện bao nhiêu thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, cũng có thể là vì hắn đã trở thành hoàng đế, còn ta là chiêu nghi, mặc dù thân mật như vậy nhưng tôn ti trật tự phân định cao thấp rõ ràng.

Thái y bắt mạch cho ta xong, lập tức quỳ xuống: “Chúc mừng Hoàng thượng, Bạch chiêu nghi đã mang long thai được hai tháng.”

“Ngươi chắc chứ?”

“Vi thần tuyệt nhiên không dám lừa dối Hoàng thượng.”

Trên gương mặt hắn lập tức xuất hiện biểu cảm hưng phấn như thời niên thiếu, hắn cầm lấy tay ta, bất giác siết chặt: “Tốt lắm, ngươi lui xuống lĩnh thưởng.”

“Đội ơn Hoàng thượng.”

Cung nhân xung quanh quỳ rạp xuống: “Chúc mừng Hoàng thượng. Chúc mừng Bạch chiêu nghi. Chúc Hoàng thượng con cháu trăm ngàn, phúc thọ dài lâu.”

“Đều ban thưởng hậu hĩnh!”

“Đội ơn Hoàng thượng!”

Ta mỉm cười hờ hững, hẳn là hắn rất vui.

Tin tức ta mang thai nhanh chóng truyền khắp cung đình. Phi tần và quan viên dâng lễ đua nhau kéo đến, ngay cả một số cung nữ cũng qua đây lấy lòng Tiểu Bôi, muốn vào trong cung của ta hầu hạ, đây đúng là “một người làm quan cả họ được nhờ”, và “người làm quan” này không phải ta, mà là đứa trẻ trong bụng.

Ta cẩn thận dưỡng thai, ngày ngày quanh quẩn nơi này, không ra khỏi cửa nửa bước. Trò tiêu khiển thường ngày của ta là nghe Tiểu Bôi kể mấy chuyện thú vị xảy ra trong cung. Tỉ như có những phi tần vì tranh giành mấy tiểu cung nữ mà làm náo loạn trước mặt Hoàng hậu, đánh nhau đến nỗi mất hết thể thống, lại còn xé áo giật tóc, quả là khiến người ta hãi hùng khiếp vía. Có những mỹ nhân nghĩ trăm phương ngàn kế mong được Hoàng thượng chú ý, cố tình thổi một khúc nhạc trên con đường Hoàng thượng buộc phải đi qua, kết quả là Trương quý phi bắt gặp, liền bị nàng ta chế giễu, làm mỹ nhân kia tức giận khóc sướt mướt quẳng tiêu xuống hồ, nửa đêm lại dẫn theo cung nữ đi tìm, nhưng cung nữ đó bị rơi xuống hồ chết đuối, mỹ nhân kia sợ đến nỗi chạy vội về phòng, nằm bẹp trên giường không dậy nổi…

Ban đầu nghe có vẻ vui vui, càng về sau lại càng thê lương…

Trong cung điện này, mỗi người đều không thể làm chủ được bản thân họ.

Bất luận họ dịu dàng hay khêu gợi, gai góc hay đáng yêu, đều chỉ muốn thể hiện những điều này cho một người xem mà thôi. Còn đám cung nữ, thái giám lại vì chút ngân lượng mà chịu vùi chôn nơi cung cấm này để cho người khác ức hiếp.

Hơn nửa tháng hầu như ngày nào Hoàng thượng cũng đến cung của ta, ta cử động bất tiện, hắn chỉ ôm ta ngủ. Hôm nay ta thấy hắn cầm một vật đi đến.

“Tiểu Ngân, nàng xem này.” Hắn vừa bước vào cửa đã không nhịn nổi, vội lên tiếng.

Ta nhẹ nhàng đỡ lưng lại gần, hắn vội vàng đi tới: “Nàng cẩn thận chút, đừng cử động lung tung.”

Ta cười: “Có chuyện gì mà người vui như vậy?”

“Trẫm có được một bảo bối thú vị.” Hắn khẽ nhướng mày, đôi mắt ngập tràn sự đắc ý.

“Thứ gì vậy?”

Hắn đưa ra một vật tròn xoe hệt như gương đồng nhỏ, nhưng ở giữa lại trong suốt.

“Đây là thứ gì?”

“Kính lúp.”

Ta lắc đầu: “Thiếp chưa từng nghe qua.”

Hắn cốc đầu ta, “Biết ngay nàng chưa nghe bao giờ mà.”

Hắn kéo ta đến cạnh bàn, giơ vật đó trước bức tranh đặt bên trên, những thứ trong tranh lập tức trở nên to lớn, thật kỳ lạ.

Ta kinh ngạc há hốc miệng.

Hắn trông thấy biểu cảm của ta, bật cười: “Đây là kính lúp của phương Tây, không những có thể phóng to đồ vật mà còn có thể tạo ra lửa nếu đặt dưới ánh mặt trời.”

Ta liền đỡ lấy vuốt ve, đường viền hoa văn màu vàng kim, ở giữa trong suốt tựa nước, như thể ngón tay cũng xuyên qua được, nhưng lại cứng đanh, thế mà có thể phóng đồ vật thành to đùng như vậy.

Ta không kìm nổi, cầm lấy nó soi thư họa trên bàn hết lần này đến lần khác, ngay sau đó đi soi bình hoa, cuối cùng soi vào đôi mắt của Tiểu Bôi.

Tiểu Bôi giật nảy mình: “Nương nương!”

Ta cũng giật nảy mình, mắt chi mà to vậy!

Hoàng thượng ở phía sau cười khúc khích, kéo tay ta nói: “Sau này con của chúng ta chào đời thì cho nó thứ này.”

Ta hết sức tán đồng, gật đầu lia lịa: “Thứ này ở đâu ra vậy?”

“Từ chỗ Châu quý phi. Châu quý phi quen người Tây, có rất nhiều đồ vật kỳ lạ hiếm thấy.”

Ta “ồ” một tiếng.

Hoàng thượng tiếp tục nói: “Lần trước Châu quý phi vẽ cho trẫm một bức tranh, nghe nói là tranh sơn dầu của phương Tây. Quả là sinh động như thật, khác hẳn với tranh thủy mặc xưa nay, thú vị lắm, nhất định lần sau phải bảo nàng ấy vẽ cho nàng một bức.”

“Vâng.”

“Hôm nay trẫm bảo Châu quý phi triệu người Tây kia tiến cung, đi trên đường làm một đám cung nữ sợ mất vía. Thật không ngờ người Tây lại trông như vậy, vốn định để nàng xem thử, nhưng diện mạo đó e nàng bị kinh động, vì thế trẫm cũng không cho hắn tới đây.”

“Vâng.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane